Bạch Mạn Cầm ngây người, khiến cho cô mãi mãi không cách nào nói ra, không phải là phải giết cô chứ?
"Tiểu Tuyết, con đừng có mà làm chuyện trái pháp luật đấy? Tạm thời con bé sẽ không nói ra ngoài đâu, bởi vì sợ ông nội không tiếp nhận nổi nên cứ mãi không nói. Chỉ cần chúng ta không đi gây chuyện với nó là được.
Trên khuôn mặt của Mạc Thanh Tuyết càng toát lên vẻ ngoan độc đáng sợ, xuyên trong tầm mắt của cô ta vằn lên tia đỏ rực, giống như dã thú muốn ăn thịt người, cả người trở nên âm độc khủng bố.
"Mẹ, chúng ta hãy tìm ra tên đàn ông thối năm đó, ba oắt con kia không phải là của cô ta với tên đó hay sao? Đến lúc đó, con chống mắt xem cô ta với Tuyệt sẽ kết hôn như thế nào, cho dù cô ta muốn thì ba đứa kia cũng không bằng lòng."
Bạch Mạn Cầm sáng mắt lên, sao bà ta có thể quên việc này chứ, nhưng buổi tối hôm đó quá hỗn loạn, ngày hôm sau Mạc Thanh Yên cũng không thấy có mặt ở căn phòng đã tính sẵn.