Anh sẽ cứu, có anh ở đây anh sẽ cứu, anh chỉ cần cô sống tốt, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được rồi.
Mạc Thanh Yên cười, dựa trong lòng anh, rất ấm áp. Ngửi hương thơm chỉ có trên người anh, dường như không đau như thế.
Trần Bang Thiển nhìn cảnh này, trên mặt không một gợn sóng, nhưng mà đáy lòng lại sóng lòng dữ dội.
Máy bay hạ xuống bệnh viện nhân dân, người anh tin tưởng nhất vẫn là Ngôn Kim, bệnh viện tư của Lệ Thị đối với anh không đáng tin.
Vì thế đưa cô đến đây, Ngôn Kim đã đứng ở cửa, thấy anh bế Mạc Thanh Yên. Trên chiếc váy của tiểu nha đầu này dường như nở một đóa hoa mẫu đơn màu máu, diễm lệ chói mắt.
"Xem cô ấy có bị thương ở xương không?" Lệ Đình Tuyệt điềm tĩnh nói.
Vết súng đó trúng ngay bả vai cô, hơn nữa đạn của loại súng này uy lực rất lớn, chỉ sợ xương cốt bị vỡ vụn.
Mạc Thanh Yên bị đưa vào phòng mổ, Lệ Đình Tuyệt và Trần Bang Thiển đứng đợi ngoài cửa.