Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạc Thanh Yên hiện lên một chút kinh ngạc, "Lão Trần ông sao lại nói như vậy, tôi cùng đại ca chính là anh em, vĩnh viễn cũng là anh em."
Đáy mắt Trần Bang Thạc hiện lên một tia mất mát, nhưng trên mặt lại bình tĩnh không có gì xảy ra.
Đã qua mấy năm, hắn đã làm cho cảm xúc của mình không còn biểu lộ ra ngoài, cho nên Mạc Thanh Yên nhìn không ra hắn có cái gì bất đồng?
"Tiểu Yên, chúng ta không phải là anh em thật."
Nói xong hắn rút điếu thuốc ra, hút một hơi, để cho thứ này áp chế đi mọi phiền muộn ở trong tim. Đã hơn năm năm, hắn đối với cô làm tất cả mọi thứ mà cô thích, cũng chỉ bởi vì thích Mạc Thanh Yên.
Chỉ là con nhóc kia một chút cảm giác cũng không có, tâm hắn bị tổn thương.
Nhìn biểu hiện của đại ca lại trở nên nghiêm túc, Mạc Thanh Yên mím môi không dám nói tiếp nữa, cuối cùng không khí bị đông lạnh lại, Mạc Thanh Yên cũng không dám nói tiếp nữa.