Mạc Thanh Yên nhìn vào bức ảnh, khuôn mặt hiện lên ý cười càng rõ ràng, cô muốn nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Mạn Cầm khi thấy nó sẽ như thế nào?
Cô đi vào phòng khách, người giúp việc nói phu nhân đang uống trà chiều sau nhà. Mạc Thanh Yên nhếch môi, cô sẽ hưởng thụ cuộc sống này sau đó cất bước đi.
Dưới giàn hoa, ở khu vườn phía sau, trên bàn bày những bông hoa trắng cùng vài món điểm tâm nhỏ. Bạch Mạn Cầm nhấp một ngụm trà, nhìn những bông hoa trong vườn, khuôn mặt hiện lên ý cười.
Rõ ràng, cuộc sống của bà ta rất tốt, không có gặp rắc rối gì, Mạc Thanh Yên nhìn thấy điều này. Tận trong đáy lòng lại càng thêm hận thù, họ đã huỷ hoại cả cuộc đời cô.
Hiện tại cô đang rất hạnh phúc, nhưng cô vẫn luôn nhắc nhở rằng bản thân mình không hề xứng đáng có được nó.
Vì thế cô bước tới: "Dì Hai , thưởng thức hoa, uống trà chiều, cuộc sống sẽ dịu đi phần nào"
Bạch Mạn Cầm nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp, cười lạnh: "Tiểu Yên?"