Mạc Thanh Yên mỉm cười gọi hắn một tiếng, "Đại ca."
Trên gương mặt anh tuấn của Trần Bang Thạc hiện lên nụ cười mỉm, bàn tay to lớn đưa lại đây, sờ sờ đỉnh đầu của cô.
"Tiểu Ngũ dường như đã trưởng thành rồi nhỉ."
Ở trong mắt hắn cô vẫn luôn là một đứa trẻ, cần phải ép buộc, cần phải cường ngạnh đối đãi, cô mới có thể lớn lên, mới có thể trong lúc làm nhiệm vụ sống sót trở về.
Trên Mạc Thanh Yên có một tia ngượng ngùng, "Đại ca, em đã là mẹ của ba đứa nhỏ rồi, nói như vậy, càng khiến cho em giống như tụi nhỏ."
Nói xong cả hai người đều nở nụ cười.
Lệ Đình Tuyệt nhanh chóng chạy xe đến, vừa tới nơi, một tay của anh kiên định nắm lấy tay của cô, con ngươi tà khí hướng về phía Trần Bang Thạc.
"Tiểu Yên, đây là đại ca của em?"
Hướng mắt nhìn về phía cô trong mắt nồng đậm hình ý, trong ánh mắt của Mạc Thanh Yên cũng không đồng dạng vậy, mang theo yêu thích, cùng mê luyến, ỷ lại.