Lệ Dạ Kiêu không phải tên ngốc, nhìn cô bảo vệ che chở cho bọn nhỏ như vậy.Vẻ mặt hiện rõ sự dịu dàng lo lắng. Hắn thực sự rất ghen tị, ghen tị cho người đàn ông kia, người mà cô ấy đã sinh cho hắn những đứa con.
"Nếu Lệ gia biết, cô sẽ làm gì?"
Mạc Thanh Yên lung lay: "Bọn họ đã biết?"
Nhìn hắn cô có thể đoán được, Lệ gia hẳn là đã biết mọi chuyện.
Lệ Dạ Kiêu gật đầu: "Mạc Thanh Tuyết đã đem chuyện này nói cho ông nội và bà nội, họ đã bắt đầu phản đối.
Nói xong hắn liếc sang nhìn cô, thấy khuôn mặt cô tái nhợt và có vẻ hơi cứng. Có thể cảm thấy tâm trạng nàng rất kém, không được tốt.
"Dừng xe….."
Cô hét lên một tiếng, ba đứa nhỏ đằng sau sợ hãi, ngồi thẳng dậy và nhìn về phía trước.
Mạc Thanh Yên nghĩ đến bọn nhỏ, lý trí mới khôi phục, liền quay lại cười mỉm một cái.
"Không có gì, các con không phải sợ"
Sau đó cô tận lực khiến bản thân bình tĩnh lạnh giọng nói với Lệ Dạ Kiêu.