Mạc Thanh Yên cảm thấy bình thường anh hay mặc âu phục màu đen, nhìn có chút nghiêm túc. Vì thế cô chọn cho anh một chiếc áo sơ mi màu xanh lam và một chiếc quần âu đơn giản.
Cô nhét đống quần áo vào tay anh : "Đi thử đi."
Nói xong cô mỉm cười ngọt ngào, có vẻ tâm tình rất tốt. Lệ Đình Tuyệt khom người, cúi sát vào bên tai cô.
"Tuân mệnh, vợ đại nhân."
Mạc Thanh Yên nghe được mấy chữ "vợ đại nhân", trái tim đập lỡ một nhịp. Trước đây nghe thấy những từ này cô không cảm thấy gì, nhưng hiện tại những lời này được nói ra từ miệng của anh, cùng với quan hệ hiện nay của hai người, cô chỉ cảm thấy thật buồn nôn.
Mạc Thanh Yên đẩy anh vào phòng thử đồ.
Nhưng khi cô vừa muốn đi lại bị anh kéo đi vào. Cửa "cạch" một tiếng bị đóng vào. Mạc Thanh Yên cảm thấy có anh ở trong, phòng thử đồ dường như trở nên chật hẹp, không khí cũng trở nên loãng hơn khiến cô không thể hô hấp.
Lệ Đình Tuyệt ôm lấy thắt lưng cô, cúi xuống nhìn cô.