Mạc Thanh Yên thấy hơi bất ngờ, hoá ra Dương Quang cho cô đồ tốt như thế. Hoàn toàn không cần cô phải ra tay, tất cả đều ngã xuống đất. Bớt đi rất nhiều phiền phức, đặc biệt là lúc gặp phải nhiều người.
Cô cũng không có năng lực đánh lại, không ngờ con trai đưa cho cô đồ có tác dụng lớn như vậy, sau này phải mang nhiều bên người mới được.
Nam Cung Di bị đau tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy mình bị trói ở trên ghế. Mà Mạc Thanh Yên đang níu mặt cô ta khiến cô ta hốt hoảng nhìn bốn phía thì thấy mấy tên vệ sĩ kia cũng đang bị trói vào nhau, hơn nữa vẫn còn đang hôn mê.
"Cô, Mạc Thanh Yên, cô thật bỉ ổi."
Mạc Thanh Yên buông ra, khoanh hai tay trước ngực và nhìn cô ta một cách lạnh lùng.
"Nam Cung Di, chúng ta cũng như nhau cả thôi."
Muốn ngầm nói rằng, Mạc Thanh Yên cô cũng biết. Vài năm này ở Sinh Môn tuy cái giỏi chưa học được hết nhưng năng lực tự bảo vệ bản thân cũng học được không ít.