Mạc Thanh yên đứng đó hơi giật mình, cảm thấy lần này thật sự muốn chết người rồi, vì vậy đứng yên không dám cử động, giống như một đứa trẻ cúi cúi đầu.
Lệ Đình Tuyệt đưa tay lên, lãnh đạm nói: "Lại đây."
Mạc Thanh Yên mới ngẩng mặt lên, đôi mắt to phủ đầy sương mù.
"Chúng ta vẫn nên cách xa một chút."
Cái tên đàn ông yêu nghiệt kia, rõ ràng là đang làm việc, sao lại làm việc làm việc, liền tiến đến giường. Hơn nữa bộ dạng lúc nãy của bọn họ, càng nghĩ càng xấu hổ.
" Em sợ Ngôn Ngọc như vậy sao?"
Bình thường chưa từng thấy cô sợ ai? Sao ở trước mặt Ngôn Ngọc lại nghe lời như vậy, tên đàn ông kia có chút khó chịu.
Mạc Thanh Yên cắn cắn môi, "Em từ nhỏ đã sợ bác sĩ, không được sao?"
Đây là lời nói thật, lúc nhỏ thân thể rất yếu, tiêm đến phát sợ, vì vậy nhìn thấy người mặc áo blouse trắng liền cảm thấy sợ hãi.
Lệ Đình Tuyệt cười, "Không còn sớm nữa, ngủ thôi."