Lệ Đình Tuyệt hiểu ý cô, nhưng mà không để ý, lấy tay vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay của cô, khiến cô rất bứt rứt.
"Mau ăn đi, chắc em đói rồi."
Sau đó gắp thức ăn cho cô, nhìn cô ăn, không thèm nhìn những thứ khác trên bàn.
Mạc Thanh Yên bắt đầu tận hưởng sự chăm sóc này, nhưng mấy tầm nhìn đều ở nhìn cô, cảm thấy áp lực. Không ngừng đảo mắt nhìn những người trên bàn ăn, Angela ăn rất ngon đến nỗi thở hổn hển.
Chỉ là thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn hoài nghi, nhìn bên này lại nhìn bên kia, sau đó cười với Lệ Đình Tuyệt.
Hơn nữa hai đứa trẻ của cô, hai mắt lạnh lùng nhìn Lệ Đình Tuyệt, giống như đang đánh nhau ở khoảng cách gần.
Cô khẽ cắn môi, ăn cơm dưới áp suất thấp thế này, nhạt như nước ốc.
Vì thế bĩu môi với Lệ Đình Tuyệt, khẽ nói:"Đều tại anh, nhìn thấy Băng Khôi với Dương Quang, hai đứa rất tức giận."
Vốn dĩ 3 đứa thiếu bố nên tâm lý rất yếu đuối, cô rất để ý đến tâm lý sức khỏe của chúng.