Tiểu Ngư : ". . . . . ."
Đang nói cái gì vậy? Cô mới không có ý đó, bất quá có thể bán cho Lệ Đình Tuyệt, cô còn cao hứng không kịp.
Vì sao bộ dáng Mạc tổng lại như tức giận như vậy? Ai, có phúc mà không biết hưởng.
Ba giờ tiếp theo, chính là khoảng thời gian mỗi công ty giải thích về kế hoạch. Lệ Đình Tuyệt chăm chúng lắng nghe, hắn ngồi ở chỗ đó, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực, khí thế của người đàn ông này quá mức cường đại rồi.
Đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, rõ ràng rất mê người, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng.
Có hắn ở đây, dường như mọi người đều trở nên bất thường, lúc nhìn thẳng hắn sẽ luôn nói sai. Chỉ có Mạc Thanh Yên, đem hắn trở thành không khí, phát huy rất tốt, giải thích luôn đến nơi đến chốn.
Lệ Đình Tuyệt chăm chú nhìn người con gái này, cảm giác người khác không xem mình vào mắt thật không thoải mái. Cô sao có thể dễ dàng quên hắn như vậy, mà hắn mỗi ngày đều nhớ cô, nhớ đến phát cuồng.