Cũng không biết vì sao nữa cứ thế đột nhiên thốt ra, còn mang theo vị chua nhè nhẹ.
Lệ Đình Tuyệt cười gian, sau đó đưa tay qua và nâng cằm cô lên.
Sao nào? Giận rồi hả?
Mạc Thanh Yên cũng ý thức được mình đang chua thật, thầm phỉ nhổ trong lòng, Mạc Thanh Yên, mày điên rồi, vì sao phải tức giận đây? Vì sao phải chua cơ chứ?
Sau đó cô bày ra với vẻ khinh thường, "Không giận, chính là vì tôi không thích người phụ nữ này mà thôi, anh có làm hay không làm với cô ta cũng không liên quan tới tôi."
Cố gắng chứng minh rằng, cô không phải đang ghen, cũng không phải đang giận dỗi. Mà là vì không thích người phụ nữ đó mới lên giọng như vậy.
Cô giãy ra khỏi tay anh, dựa vào ghế.
Sao anh lại tới đây?
Hơn nữa không có báo cho cô biết còn đi vào như quỷ vậy, cả âm thanh cũng không có.
Lệ Đình Tuyệt biết cô đang cố đổi đề tài nhưng anh mới không dễ dàng mắc mưu đâu. Tự giác ngồi về phía đối diện cô, con ngươi đen nhánh nhìn cô.