Mặt Mạc Thanh Yên ngẩn ra, nghe thấy lời này, sao lại thoải mái như vậy. Không rõ nhìn thứ trong tay mình, nhìn lại chân đã đổi thành dép lê.
Thật sự có cảm giác đây như là người trong nhà, nhất thời sắc mặt tối sầm lại.
Buông mạnh hòm thuốc xuống, không nhìn hắn, tên yêu nghiệt này. Có đôi khi bị hắn làm cho đến một câu cũng không thể nói ra, giống như bây giờ, lại bị hắn ăn hiếp.
Cô bôi thuốc cho hắn, động tác rất mạnh, làm đến nỗi hắn phồng má trợn mắt lên.
A, Mạc Thanh Yên, cô như vậy là mưu sát chồng đó?
Hắn cầm tay cô, mắt nhíu lại, hẳn là rất đau.
Anh có phải đàn ông hay không, đến một chút đau cũng không chịu nổi.
Cô gái nhỏ này không một chút yếu thế, mạnh mẽ đáp lại.
Lệ Đình Tuyệt dùng một lực, ép cô dưới thân, "Bây giờ tôi sẽ cho cô biết tôi có phải đàn ông hay không."
Dứt lời, bàn tay to lớn xé mở quần áo của cô, hôn xuống, để lại những dấu hôn đỏ nhỏ.