Công Tước đại nhân nhìn chằm chằm vào chai nước ngọt, bên trong không rõ chứa nước gì. Một lúc sau anh mới học theo bộ dạng của Cung Ngũ, đưa lên miệng uống, nhất thời bị vô số bọt khí làm bối rối, anh nói: "Nước này khá thú vị."
"Ngon chứ? Một đồng một chai nhưng không thể mang chai đi. Chai này phải thu lại tái sử dụng, chỉ có thể uống ở tại cửa hàng thôi."
Công Tước đại nhân gật đầu, "Ừ."
"Anh Tiểu Bảo, anh ăn món này đi, món này rất dai, rất giòn."
"Anh Tiểu Bảo, anh thử món này đi…"
Bởi vì đồ ăn rẻ nên Tiểu Ngũ có chút áy náy, may mà mặc dù Công Tước đại nhân rất trầm tĩnh, có vẻ không hợp với môi trường thế này nhưng anh cũng bằng lòng phối hợp với cô. Hai người chậm rãi ăn hết thức ăn.
Cung Ngũ xoa cái bụng no căng của mình, nói: "Ôi trời, em coi như đã no. Thỏa mãn quá đi!" Rồi cô lại hỏi Công Tước đại nhân: "Anh Tiểu Bảo, anh cảm thấy thế nào?"
Công Tước đại nhân mỉm cười, "Rất thú vị."