Yến Hồi nói: "Không sao, ba lấy giúp con."
Yến Đại Bảo vội vàng kéo lại, "Con tự đi được, con biết để ở đâu." Rồi cô quay lại nói với Cung Ngũ, "Tiểu Ngũ cậu phải đợi tớ đấy nhé. Không được chạy trước đâu đấy!"
Cung Ngũ bỗng rợn hết cả tóc gáy vì đang bị ba Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm nên đành phải gật đầu, "Tớ biết rồi!"
Cô không dám nói chuyện với ba Yến Đại Bảo, cho nên phải giả bộ đang xem điện thoại.
Kết quả cô vừa lấy điện thoại ra đã bị rút mất, Yến Hồi miết một góc điện thoại, vẻ mặt ghét bỏ giống như có vi khuẩn, nhưng lại nghiêm túc nhìn chiếc điện thoại, "Này đồ xấu xí, cái đồ chơi này mày lấy ở đâu ra đấy?"
Sau lưng có người đưa khăn bông cho ông ta, ông ta cầm lấy lau chiếc điện thoại rồi ném khăn đi. Ông ta vuốt ve mép chiếc điện thoại, đột nhiên chạm vào thứ gì đó, khiến chiếc điện thoại tách ra, bắt đầu vào trạng thái biến hình.
Cung Ngũ há hốc miệng, ba Yến Đại Bảo cũng biết cái này sao?