Triển Tiểu Liên mỉm cười bước qua, kéo lấy tay Cung Ngũ vuốt ve , "Ôi trời, tay của Tiểu Ngũ vừa mềm vừa mịn, sờ vào thật là dễ chịu."
Công tước đại nhân: "..."
Yến Đại Bảo nhảy nhót: "Con cũng muốn sờ, con cũng muốn sờ!"
Cung Ngũ mặt giật giật: "Cô Triển thật biết nói đùa, haha."
Yến Đại Bảo nắm lấy tay còn lại của Cung Ngũ, học theo mẹ mình xoa xoa tay: "Tiểu Ngũ, tay cậu có vết chai kìa, có phải mỗi ngày ở nhà cậu đều phải làm việc không? Giống như cô bé lọ lem ấy."
Triển Tiểu Liên vừa nghe liền lật qua lật lại xem: "Ôi, thật sự có vết chai, sao lại như thế? Thời đại này rồi mà vẫn có người ức hiếp người khác như vậy sao?"
Cung Ngũ chỉ nhìn lên trời, một lúc sau mới nói: "Cô Triển, cô và Yến Đại Bảo hiểu lầm rồi. Mấy vết này là do cầm gậy bi-a nên bị chai thôi, không phải như hai người nghĩ đâu."