Yến Đại Bảo nhìn cô chằm chằm: "Cậu cứ nhắn tin liên tục, tớ gọi cậu cũng không thèm trả lời."
Cung Ngũ vội vàng cất điện thoại đi, mặc dù lại có tiếng "tít tít" vang lên nhưng cô cố nhịn không xem. Cô nói với Yến Đại Bảo: "Tớ nghe thấy rồi, chỉ là không kịp chú ý đến cậu."
Yến Đại Bảo khoanh tay, miễn cưỡng không chất vấn nữa: "Thứ hai anh Màn Thầu phải đi rồi, thật đáng thương!"
Cung Ngũ nghĩ đến Lý Tư Không, chán ghét nói: "Có gì mà đáng thương? Ra nước ngoài là chuyện rất vui, trong lòng phải vui đến phát điên mới đúng."
Yến Đại Bảo rầu rĩ: "Anh Màn Thầu không muốn ra nước ngoài, vốn dĩ nói cuối tuần mới đi, cuối tuần dì dượng tớ mới đi du lịch về, kết quả chẳng hiểu sao lại đi sớm, haiz..."
"Người có tiền thật đáng ghét, ra nước ngoài dễ dàng như chuyện ra chợ mua rau."
Cô thì không được, cô còn không biết cả đời này có thể ra nước ngoài hay không, nghe nói vé máy bay rất đắt, đắt kinh khủng, ai muốn đi chứ? Hứ!