Cung Ngũ đen mặt mở cửa: "Không được véo con." Cô đưa tay ra cho mẹ nhìn: "Mẹ xem đi, tay con tím vào rồi."
Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô: "Mẹ không đánh gãy chân con, con phải cảm ơn trời đất rồi. Một ngày mẹ không quản con, con liền không phân biết được thật giả tốt xấu đúng không? Ở trường không học cái gì lại đi học ra ngoài ăn cơm một mình với đàn ông. Con có biết một người đàn ông ra ngoài ăn cơm một mình với một người phụ nữ là có ý gì không?"
"Có thể có ý gì? Chỉ có người lớn như mẹ mới nghĩ như vậy."
"Một người đàn ông vô duyên vô cớ mời một người phụ nữ, người đàn ông này nhất định có tâm tư khác. Nói cái gì mà uống trà, ăn cơm đều là lừa những người ngốc như con. Cũng chỉ có con mới tin."
"Sao có thể?"
"Sao lại không thể? Con tưởng đàn ông đều là ăn no rồi không có việc gì tự tìm việc để làm à? Nếu thằng đó không định tán con thì con cắt đầu mẹ xuống mà đá."
Cung Ngũ mím môi không nói.