"Đến cậu rồi đến cậu rồi!" Yến Đại Bảo nhảy nhót bên cạnh.
Cung Ngũ đánh, Yến Đại Bảo cố sức trừng mắt nhìn cô, hi vọng có thể khiến cô run tay mà đánh thua mình. Nhưng Cung Ngũ đánh vào liên tục ba bi, Yến Đại Bảo sốt ruột, nói: "Được rồi được rồi! Đến lượt tớ rồi!"
"Đến lượt cậu cái gì? Tớ đánh vào rồi, giờ vẫn là lượt tớ đánh chứ."
Yến Đại Bảo vội kêu lên om sòm: "Không được không được, cậu không được đánh nữa! Cậu đã vào năm bi còn tớ thì chỉ mới vào hai bi!"
Bên trong phòng kính có động tĩnh lớn, người bên ngoài đều đồng loạt nhìn qua. Cung Ngũ sau khi nhận thấy sự chú ý bên ngoài thì cảm thấy vô cùng khó xử, không khỏi lạnh sống lưng. Cô lau mồ hôi trên trán, ngại ngùng mở miệng: "Vậy được… cậu đánh đi."
Yến Đại Bảo múa may cả buổi mới đánh một cơ nhưng không vào, cô nhìn Cung Ngũ với ánh mặt hình viên đạn.
Cung Ngũ vội vàng nói: "Vậy tớ nhường cậu thêm một lượt."
Yến Đại Bảo lập tức cười híp mắt, "Tiểu Ngũ cậu thật tốt!"