"Yến Đại Bảo, cậu phải đưa thêm cho tớ hai đồng nữa!"
Yến Đại Bảo trừng mắt: "Còn đòi nữa à?"
"Hai cái tủ điện!" Cung Ngũ giơ hai ngón tay, "Hai cái, cậu nói xem?"
Yến Đại Bảo đành phải lại móc ra hai đồng đưa cho cô.
Cầm được tiền, Cung Ngũ lại dồn sự chú ý về vấn đề ban nãy, bắt đầu cảm thấy đau lòng thay cho Yến Đại Bảo: "Yến Đại Bảo, khăn mặt này giặt sạch còn có thể dùng mà. Nó là đồ có thể tái sử dụng." Nghĩ một lát, cô trịnh trọng nói: "Không được, quan niệm sống của chúng ta có bất đồng!"
Yến Đại Bảo trừng mắt, "Con thuyền tình bạn lại lật rồi?"
"Lật rồi." Cung Ngũ vịn vào bàn ngồi xuống, giáo huấn cô: "Yến Đại Bảo, tớ nói cậu nghe. Cậu như vậy quá lãng phí! Có nhiều tiền đi nữa cũng không thể lãng phí như vậy, chắc chắn là do ba cậu dạy cậu, mẹ cậu có biết không? Nếu như bà ấy biết chắc chắn sẽ giáo huấn cậu."
Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ rồi lại nhìn đống khăn mặt, chớp mắt nói: "Thế phải làm sao?"