Tô lão gia trợn to mắt: "Cháu..."
Nhạc Thính Phong lại nói: "Không phải cô ấy không bỏ được cháu, mà là cháu không bỏ được cô ấy. Ông đi tìm cô ấy còn không bằng đi tìm cháu. Nhưng mà, thực ra tìm cháu cũng vô ích thôi, dẫu sao thì... cháu thích cô ấy, sẽ không buông cô ấy ra."
Tô lão gia: "Cháu..."
Nhạc Thính Phong không để Tô lão gia nói tiếp: "Ông ngoại, cô ấy là người phụ nữ như thế nào, cháu hiểu rõ hơn ông rất nhiều. Dù sao thì người chung chăn chung gối với cô ấy là cháu, không ai hiểu rõ cô ấy hơn cháu."
Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào mắt Tô lão gia, ánh mắt thản nhiên, không chút sợ hãi.
Anh biết Tô lão gia muốn nói cái gì, cũng biết bản thân cần giữ vững cái gì.
Đây là ông ngoại của anh, là cha đẻ của mẹ anh, mục đích của ông rất tốt đẹp, chẳng qua ông đang có hiểu lầm với Yến Thanh Ti mà thôi.
Cho nên Nhạc Thính Phong đối xử với Tô lão gia cũng không giống người khác.