Đi ở giữa đường rất dễ bị phát hiện, Yến Thanh Ti quẹo vào một cái ngõ. Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, cô không dám ngoảnh lại, sợ chỉ cần quay lại thôi sẽ thấy những nguy hiểm đó sắp nuốt lấy cô.
Yến Thanh Ti đã đến cực hạn, cô hoàn toàn dựa vào bản năng sinh tồn của con người để chạy trốn, đôi chân trần bị xước vì chạy trên nền đất nhấp nhô, cơn đau liên tiếp thúc giục Yến Thanh Ti, khiến cô miễn cưỡng có thể giữ lại được một chút ý thức.
Bỗng tóc bị ai đó nắm lấy, cơ thể đang lao về phía trước bỗng chốc dừng lại, tóc bị giật mạnh, da đầu cũng trở nên tê buốt, cả người cô bị quăng về phía sau.
Trong lòng Yến Thanh Ti vang lên một tiếng: Nguy rồi!
Một giây sau đó, bốp... âm thanh giòn tan vang lên.
Một cái tát giáng xuống, Yến Thanh Ti lập tức nếm được vị máu tanh, đầu cô càng váng vất, trời đất quay cuồng, cô không nhìn rõ được người trước mặt nữa.