Nhà họ Bạch ở Thượng Kinh cũng được tính là một gia tộc lớn, nhưng mấy mươi năm trở lại đây đã bị mai một rồi. Con cháu đời sau không bằng đời trước, hết người này đến người kia chỉ biết ăn chơi chè chén, sống mơ mơ màng màng, không làm việc đàng hoàng, so xe, so cha, so bạn gái. Nếu không phải vài vị tổ tông già còn chưa quy tiên, phỏng chừng bọn họ sớm đã bị người ta gặm đến mức xương xẩu cũng không còn.
Chỉ là đến nay, nhóm lão già không chịu quy tiên tuổi tác cũng đã lớn nên dần dần cũng lực bất tòng tâm. Lớp người trẻ tuổi nhà họ Bạch sau khi bị hố mấy vố to đã bắt đầu cảm giác được nỗi bất an và khủng hoảng. Bọn họ nghĩ đến việc nắm bắt quyền thế đang dần dần mất đi đến mức đánh mất cả lý trí mà đi mơ ước đến những thứ đồ vốn không thuộc về bản thân mình.