"Ai chọc đến Quốc sư vậy?" Sắc mặt Sở Hồng không biểu cảm, trầm giọng hỏi. Đương nhiên, câu hỏi này không phải là hỏi Quốc sư, mà là đang hỏi các nô tài phục vụ bên cạnh.
Phúc công công chạy lên quỳ bịch xuống.
Thoáng chốc, tất cả nô tài trong đại điện đều quỳ bịch xuống, đồng loạt im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Bạch Sơ Nguyệt không biết vì sao trong lòng có chút bất an.
Mà trên thực tế, trực giác của nàng quả thực rất đúng, bởi vì Lam Vân đột nhiên chỉ tay về phía nàng, miêu tả rất ngắn gọn: "Nàng ta có ý muốn giết tiểu tăng."
Cả một đại điện lặng ngắt như tờ, Phúc công công không thể thở bình thưởng được, hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thoát ra, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm.
Tiểu Mạc Tử đột nhiên cũng có cảm giác như bị người khác đánh một cái vào đầu, khiến đầu óc quay cuồng.
Tim như ngừng đập, bốn chữ này có lẽ là hình dung đúng nhất về tâm trạng của Bạch Sơ Nguyệt ngay lúc này.