Nghĩ thế, tôi lại cầm hộp gấm trên kệ xuống, sau đó mở nắp lấy cục sắt ra.
Thứ này chúng tôi gọi là cục sắt, là do nó cực kỳ giống một khối sắt bị ném vào nhiệt độ cao tan chảy thành. Tôi đưa nó cầm trong tay nghiên cứu cẩn thận, chẳng lẽ là thứ này đã khiến tôi quay ngược thời gian?
Lúc này nghĩ lại, trước đó chúng tôi xuất hiện trên chiếc du thuyền kia có khi nào cũng do thứ này không?
Trong lúc tôi cầm cục sắt suy nghĩ linh tinh, thì Đinh Nhất đẩy cửa vào: "Cậu làm gì trong này lâu thế? Mãi không ra!"
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, lại thấy trời đã tối, tôi nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã là chín giờ hai mươi phút.
Tôi cực kỳ khiếp sợ nhìn Đinh Nhất, không nói lên lời.
Đinh Nhất tưởng tôi bị mất hồn, tí nữa thì đi gọi chú Lê đến xem tôi thế nào! Lúc này tôi nhìn Đinh Nhất, giống như đã phát hiện ra chuyện động trời, hưng phấn lôi kéo anh ta: "Thứ này có thể giúp chúng ta quay về quá khứ!"