Thấy Đinh Nhất không chịu nói, tôi chẳng thể làm gì hơn đành kể lại chuyện lần trước áp tải xe cho chú Lê biết.
Sau khi chú Lê nghe tôi nói xong, trầm ngâm nửa ngày rồi ung dung nói: "Xem ra lần này các cháu gặp phải kẻ khó chơi rồi, nếu như đêm hôm đó hai đứa không chạy nhanh, xem ra sẽ phải chịu khá nhiều thiệt thòi đấy."
"Vậy chuyện vừa rồi có phải có liên quan đến người kia không?" Tôi lo lắng hỏi.
Chú Lê lắc đầu nói: "Khó mà nói được, nếu thật sự là nhắm vào các cháu, vậy thì chắc chắn sẽ còn nữa, đến lúc đó khắc biết..."
Tôi nghe xong thì cảm thấy bực bội, sao trên đời lại có loại người độc ác như vậy chứ, hại người không thành còn mất nắm gạo, không biết hối cải thì thôi, lại còn muốn nghĩ cách tiếp tục hại chết người!
Xem ra sau khi về nước phải cẩn thận hơn mới được, không thì không biết phòng bị thế nào! Có trời mới biết lúc nào hắn lại đến hại mình?! Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã nửa đêm nên ngả ghế nằm xuống ngủ.