Lời giải thích yếu ớt của Thi Cẩm Ngôn vào giây phút này làm cho Tư Tĩnh Ngọc bỗng cảm thấy nực cười.
Nước mắt chảy dọc xuống gò má, cô vừa khóc vừa cười, sau đó xoay người rời đi.
***
Sau khi Tư Tĩnh Ngọc ra khỏi biệt thự nhà họ Tư, Trang Nại Nại quay trở về phòng ngủ thì thấy Tư Chính Đình đứng ở trên ban công hóng gió.
Trang Nại Nại nhìn đến ngẩn người.
Ban đêm rất lạnh, sao người đàn ông này lại không biết tự chăm sóc mình như vậy chứ?
Cô và Tư Tĩnh Ngọc trò chuyện lâu như thế mà anh vẫn đứng ở đó sao?
Có lẽ lúc này cơ thể đã lạnh cóng rồi!
Trang Nại Nại nhanh chóng lấy một cái áo khoác rồi đi tới sau lưng anh, kiễng chân khoác lên người anh. Trang Nại Nại thấp hơn Tư Chính Đình một cái đầu, cô chỉ cần kiễng chân lên là có thể khoác được áo cho anh, nhưng vừa mới khoác lên là áo lại tuột xuống. Trang Nại Nại nhanh tay lẹ mắt đè áo khoác lại, nhưng vì dùng quá sức nên đẩy Tư Chính Đình lảo đảo. Cô cầm áo lên, khoác lại lần nữa.