Vũ Văn Vũ nhìn thấy quỷ hồn của Tô Hồng đến, chỉ sợ sệt trong chốc lát, lập tức như thấy được trân bảo mà chào đón đối phương, tựa hồ không chút để ý đến việc đối phương là người hay quỷ.
Lưỡi của Trần Yết khô đến phát đau.
Hắn ta chưa bao giờ là một người có tình cảm, thậm chí sát phạt quyết đoán, khiến quỷ thần kinh hãi.
Nhưng giờ phút này, lại muốn cách thời không mà hỏi Vũ Văn Vũ, tại sao lúc trước lại như thế?
Mà tiếp theo, một màn khiến người kinh ngạc xảy ra -- Tô Hồng vẻ mặt ngu dại, ngưng tụ sức mạnh toàn thân, nắm lấy trái tim Vũ Văn Vũ!
Vũ Văn Vũ vẫn còn ôm chặt Tô Hồng, ôm chặt lấy nhưng thực sự hắn ta không thể nào chạm đến hồn phách của Tô Hồng, tùy ý để cho Tô Hồng móc đi trái tim trong ngực mình.
Trái tim vẫn còn đang đập mạnh mẽ bị Tô Hồng nắm trong tay, thần sắc vẫn ngốc trệ, thế nhưng lại cố chấp nắm thật chặt.
"A… Ngươi muốn… Muốn nó...?"
Vũ Văn Vũ nôn ra một ngụm máu, cười nói.