Bởi vì Carman Dorrance bắt đầu khôi phục ý thức, bác sĩ chữa bệnh chính cho ông, viện trưởng, phó viện trưởng đều đi đến đây.
Nguyên Mộng nhìn Cố Vi Vi hỏi: "Có cần gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh không?"
"Lúc nào anh ấy làm xong việc sẽ đến." Cố Vi Vi nói.
Bây giờ gọi anh đến đây, anh không phải là bác sĩ, không giúp được việc gì, ngược lại còn làm chậm trễ công việc của anh.
Hai tiếng sau, Phó Hàn Tranh làm xong việc, đi đến bệnh viện, lúc này Carman Dorrance đã tỉnh rồi.
Tuy bởi vì hôn mê mấy ngày, cho nên ông rất khó mở miệng nói chuyện, nhưng ông đã có thể mở mắt ra nhận thức mọi người, nhìn thấy Cố Vi Vi, ông cảm thấy rất ngoài ý muốn, sau cùng nở một nụ cười thật lòng, vành mắt đỏ lên.
Cố Vi Vi ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy người trên giường bệnh cười, chóp mũi cô cay cay.
Sau đó, cô cầm băng gạc nhúng vào nước, chấm lên môi cho ông.
"Bác sĩ nói bây giờ cha vẫn chưa thể uống nước, phải đợi cho ổn định lại."