Cố Vi Vi nở nụ cười lạnh, yên lặng đẩy Hắc Điền Huệ Tử đến bên ghế dài rồi ngồi xuống ghế:
"Huệ Tử, tới đã nói rồi, đối với nơi đó... Tớ không chút lưu luyến."
Hắc Điền Huệ Tử yên lặng nhìn vẻ lạnh nhạt vô bờ trong mắt cô mà cảm thấy khó lòng tin nổi.
"Năm đó, cuộc sống của cậu ở nhà họ Cố cũng rất vui vẻ, dì Cố cũng rất yêu thương chúng ta."
"Mặc dù không thể quay về quá khứ, nhưng cũng không đến mức phải trở mặt làm kẻ địch của nhau chứ?
"Huệ Tử, không phải tớ muốn đối địch với nhà họ Cố mà là Cố Tư Đình bức ép tớ phải trở thành kẻ địch với nhà họ Cố." Cố Vi Vi nặng nề thở dài, nói.
Hắc Điền Huệ Tử yên lặng nhìn cô:
"Theo như lời anh trai tớ nói, mấy năm nay Cố Tư Đình vẫn luôn rất hối hận về chuyện năm đó, cũng không tiếc hết thảy để vãn hồi mọi chuyện. Có lẽ anh ta đã dùng sai cách, nhưng anh ta cũng thật sự yêu cậu."
"Yêu tớ?" Cố Vi Vi cười lạnh, mím môi nhìn thẳng vào mắt Hắc Điền Huệ Tử: