"Tôi mà có chỗ để đi thì tới tìm các người làm gì." Tần Mạn không nghĩ tới đã quen nhiều biết nhau năm, đối phương lại hoàn toàn không thông cảm cho cô ta.
"Có chỗ đi hay không là chuyện của cô." Thái độ Phó Hàn Tranh lạnh nhạt, không hề đồng tình với cô ta.
Tần Mạn biết nói với anh không có tác dụng, vì thế nhìn sang Cố Vi Vi.
"Giờ tôi thật sự không nhà để về, cầu thu lưu."
Không đợi Cố Vi Vi nói chuyện, Phó Hàn Tranh đã nghiêm túc từ chối.
"Không còn chỗ."
"Không phải bọn họ cũng ở bên này sao?" Tần Mạn chỉ vào Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch.
Phó Thời Khâm buông đùi gà, nói.
"Tôi dọn ra ngoài rồi, phòng của tôi chị dâu lấy làm phòng chơi cho hai đứa rồi."
Phó Thời Dịch cũng nói: "Phòng của tôi thì làm thành kho để đồ chơi cho cháu trai cháu gái."
Tần Mạn nhíu mày cân nhắc một chút, nói thẳng.
"Mấy người ở đâu, tôi ở đó."
Hà Trì vừa nghe thấy muốn đến chỗ anh ta, lập tức bày vẻ mặt từ chồi.