Vì tối hôm qua ngủ không ngon, Phó Hàn Tranh không muốn cô lại phải tới công ty cùng anh nữa.
Cố Vi Vi vừa rời khỏi giường, Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên liền gọi điện thoại đến, nói hôm nay bọn họ xin nghỉ đưa cô ra sân bay.
Mười một giờ trưa hai người tới chỗ Cố Vi Vi, cùng nhau ăn trưa xong, liền giúp cô thu dọn hành lý.
"Phó thúc thúc nhà cô hôm nay không tiễn cô đi sao?"
"Anh ấy công việc vận rộn, có lẽ không về được đâu."
Cố Vi Vi cũng chẳng muốn phủ nhận mối quan hệ giữa cô và Phó Hàn Tranh nữa, đã ngủ chung trên một cái giường rồi, còn tiếp tục phủ nhận thì có quỷ mới tin.
Kỷ Trình nhìn phòng cất đồ của Cố Vi Vi treo đầy quần áo đắt tiền thời thượng, còn cả một cái tủ chứa đầy kim cương và ngọc trai, vô cùng hâm mộ nói.
"Cô nói xem, nếu cô muốn nổi tiếng, chỉ cần công khai chuyện cô và Phó Hàn Tranh đang yêu nhau là được mà, bảo đảm trong một ngày cô liền có được hào quang tột đỉnh, tội gì phải quay phim điện ảnh gì nữa chứ?"