Cố Vi Vi vừa mở cửa xe ở ghế phụ bên cạnh tài xế liền nhìn thấy một bó hoa hồng được đặt trên ghế, không khỏi có chút sửng sốt.
Phó Hàn Tranh cầm bó hoa lên đưa cho cô, "Trên đường tới đây đi ngang qua một tiệm hoa, tôi thuận tiện mua tặng em."
Cố Vi Vi ôm bó hoa kia ngồi vào trong xe, nhìn Phó Hàn Tranh vòng qua đầu xe rồi lên xe ngồi vào ghế tài xế.
"….Hoa đẹp lắm, cảm ơn anh."
Trời đang mưa lớn như vậy, anh cũng thuận tiện thật đấy.
Trên đường đi, Phó Hàn Tranh vừa lái xe vừa nghe điện thoại, tranh thủ giải quyết công việc.
Cô chờ anh cúp máy rồi nhìn ra cơn mưa nặng hạt bên ngoài, nói thầm.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, anh không cần tới đó đón tôi đâu"
Phó Hàn Tranh quay đầu sang bên cạnh nhìn cô, "Tôi sợ… buổi tối tôi nhớ em lại không gặp được em."
Mỗi ngày thời gian bọn họ gặp nhau vốn đã rất ít rồi, ngày nào anh cũng tan làm muộn, quay về nhà cũng chỉ có thể gặp cô được mấy tiếng đồng hồ mà thôi.