"Em đã nói qua điện thoại với anh rồi, em phải học rất muộn." Cố Niệm Chi cân nhắc lời nói và giọng điệu của mình, rất mất kiên nhẫn.
Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho cô lúc hơn năm giờ chiều, nói muốn đến đón cô đi ăn tối và mừng sinh nhật tại dinh thự của anh, nhưng Cố Niệm Chi đã khéo léo từ chối.
Không ngờ Hoắc Thiệu Hằng vẫn đến, còn đứng đây chờ cô.
Cô không khỏi nghĩ, là anh không yên tâm nên đến thăm cô, hay anh nghĩ cô nói dối nên đến chặn đường cô đây?
Bất luận là lý do gì thì Cố Niệm Chi cũng thấy khó mà chấp nhận được.
Cô cũng buồn bực, không biết vì sao ngày trước mình lại quyết tâm một lòng một dạ, cả trái tim chỉ biết hướng về Hoắc Thiệu Hằng như thế...
Bây giờ, cô giống như vừa tỉnh lại sau giấc mộng dài vậy. Cô vẫn thân thiết quen thuộc với anh như trước, nhưng không còn tình yêu thiếu anh thì không sống nổi nữa.