Hoắc Thiệu Hằng từ từ rút tay lại để lên lưng cô, ôm chặt cô một lúc rồi nói nhỏ bên tai cô: "Đi ăn cơm trước đã."
Cố Niệm Chi muốn gật đầu, nhưng phát hiện ra đến cổ mình cũng cứng ngắc rồi, giống như Hoắc Thiệu Hằng đã điểm huyệt cô vậy, cô không thể động đậy được, đành cúi đầu "vâng" một tiếng. Âm cuối của cô cao lên, kèm tiếng rung ngân dài giống dây đàn hạc đang chuyển động, vút nhẹ một tiếng, dư âm vẫn văng vẳng không dứt bên tai, từng âm từng điệu như quấn chặt lấy trái tim người ta vậy.
Tim của Hoắc Thiệu Hằng dần dần căng lên theo giọng nói của cô. Đến cuối cùng, nó giống như cái dây cung bị kéo căng vậy. Cung mở hết cỡ, bất kì một tác động nhỏ nào cũng có thể làm dây đứt, cung gãy.
Câu "vâng" nhẹ nhàng của Cố Niệm Chi kia chính là cọng cỏ cuối cùng đè đứt dây cung, làm gãy thân cung kia.
Hoắc Thiệu Hằng vốn đã đẩy Cố Niệm Chi ra rồi, nhưng cô còn chưa rời khỏi vòng tay anh, anh lại trở tay dùng sức kéo cô vào trong lòng.