Thanh âm do Vương Bảo Nhạc cố ý tạo ra rất khàn, lại mang theo cảm giác kiệt ngạo. Đây là cách phát thanh âm mà hắn học theo đại thụ năm xưa. Ngay khi truyền vào trong chiến hạm đã lập tức khiến cho tất cả tu sĩ bên trong cảm thấy như có sấm sét nổ vang trong đầu, đinh tai nhức óc, sắc mặt tái đi.
Đám tu sĩ Kết Đan thì lại càng không chịu nổi, thất khiếu chảy máu, tâm thần rung chuyển, ngay cả tu vi cũng bị áp chế mãnh liệt. Đến cả những tu sĩ Nguyên Anh có tu vi cao hơn một tầng cũng phải há miệng phun máu, thân thể lảo đảo, không thể không vịn vào vách tàu xung quanh.
Chỉ có vị trưởng lão với tu vi cao nhất trong số đó là miễn cưỡng trụ được, nhưng khóe miệng vẫn rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Tất cả mọi chuyện kể ra có vẻ rất dài dòng, nhưng thực tế từ khi Vương Bảo Nhạc biến thành hư ảo và xông tới như một linh hồn, cho đến khi thanh âm của hắn khiến cho đám tu sĩ này choáng váng chỉ là chuyện diễn ra trong nháy mắt.