Trong mắt Vương Bảo Nhạc lấp lánh tia chớp, thân thể lập tức lao ra, bay nhanh tới chỗ phát hiện vết máu và mảnh quần áo. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc còn huy động con rối xung quanh tìm kiếm khắp khu vực kia.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang tìm kiếm ở đây thì trong một sơn cốc cách nơi hắn phát hiện dao động chừng trăm dặm, Triệu Nhã Mộng miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối loạn nhưng vẫn siết chặt la bàn trong tay.
La bàn này phát ra ánh sáng rực rỡ, tạo thành một vòng phòng hộ rộng chừng mười trượng bao bọc Triệu Nhã Mộng vào trong. Nhưng đồng thời quầng sáng ấy cũng đang dần dần yếu đi, dường như duy trì không được bao lâu nữa.
Bên ngoài quầng sáng là một biển lửa màu xanh lam. Ngọn lửa này đốt cháy bốn phía, vây Triệu Nhã Mộng vào trong. Đồng thời, trong lửa còn có nhiều gương mặt biến ảo ra. Những khuôn mặt này lúc thì gầm gừ với Triệu Nhã Mộng, khi thì đâm mạnh vào trong quầng sáng cô đang đứng.