Dù mười giây đã kết thúc, nhưng một quyền này vẫn được đánh ra với khí thế mênh mông như thay trời giáng xuống. Lúc này, nó giáng xuống như muốn trấn áp vạn vật, mặt đất rung chuyển dữ dội tạo thành từng vết nứt, núi đá xung quanh cũng vậy. Những tu sĩ đứng nhìn xung quanh đều giật mình hoảng sợ, đồng loạt rút lui, hai người Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đang xem chiến cũng sốt ruột vô cùng.
Nhưng bọn họ lại không thể giúp được gì, cũng chẳng thể nhúng tay vào. Thực tế, trận chiến của Độc Cô Lâm và Vương Bảo Nhạc đến nay đã không nằm trong trình độ của Khổng Đạo nữa. Dù là Nguyên Anh chiến đấu với nhau, ngoại trừ việc thuật pháp đa dạng hơn do có thể thuấn di thì cũng chỉ cỡ này mà thôi.
"Vẫn thua ư..."