Cảm giác này khiến hắn rất khó chịu, thầm nghĩ tên tiểu tử này cũng tà môn lắm, nhưng chắc chẳng còn gì nữa, mình vẫn có thể miễn cưỡng chấn nhiếp được nên hừ lạnh một tiếng để bớt xấu hổ, toan lên tiếng.
Chưa đợi thân ảnh khí phách này nói tiếp thì ánh mắt của Vương Bảo Nhạc đã lóe lên, giành nói trước.
"Tiền bối à, không cần làm phiền ngươi tìm từng cái đâu. Nếu như ngươi đã muốn xem thì ta sẽ giúp ngươi, mở hết toàn bộ thế giới nội tâm của ta ra trước mặt ngươi là được!"
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại.
Lúc trước, hắn đã có suy đoán, nay cũng loáng thoáng hiểu ra nơi có vô số thân ảnh mà mình và hai người Triệu Nhã Mộng bị truyền tống tới hẳn là vùng đất truyền thừa của Thương Mang Đạo Cung.
Chắc là hắn đã khởi động một đạo truyền thừa nào đó nên thân thể mới hôn mê, còn ý thức thì xuất hiện ở đây. Thông qua những gì nhìn và nghe thấy, hắn hiểu rõ nơi ý thức tồn tại chính là thế giới nội tâm của mình.