Lúc này, trong biển dung nham nóng chảy, Vương Bảo Nhạc điều khiển linh chu một đường lướt nhanh. Hắn không lập tức rời đi mà tìm kiếm một lượt trong biển lửa, sau khi bắt được hai con Hỏa Liệt thú xong thì mới ra khỏi biển lửa, bay lên không trung.
"Hỏa Liệt thú này rất khó bắt, cứ xuất quỷ nhập thần giữa biển lửa, chẳng trách trông không khác gì con chuột, đúng là nhanh thật!"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, phải biết là trên đường quay về hắn đã tốn biết bao công sức mới bắt được hai con này.
Nếu như không có biển lửa, với tu vi của Vương Bảo Nhạc thì gần như có thể bắt hết toàn bộ Hỏa Liệt thú ở đây, nhưng nay chỉ có thể thở dài, sau khi đổi lấy chiến công thì quay về Thanh Hỏa đảo.
Trên đường đi hắn cũng thử gọi chị đẹp vài lần, nhưng sau khi dung hợp mảnh vỡ thì thanh âm của chị đẹp ngày càng yếu, cuối cùng không còn đáp lại nữa, Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ chắc không phải chị đẹp giả chết, tám chín phần mười là đã thật sự ngủ say rồi.