Khí cầu một đường bay thẳng về căn cứ quân đội của thành Thực Dân trong Sao Hỏa, vừa đến nơi thì mấy người Lâm Thiên Hạo lập tức được đưa đi dưỡng thương, mà mấy người Vực chủ cũng đã đứng chờ sẵn.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn thấy cả Lâm Hữu, rõ ràng ông chỉ vừa đến, bằng không nhất định cũng sẽ tự mình đến hang máu, khi thấy Lâm Thiên Hạo vẫn bình an thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy tóc bạc trên đầu ông đã nhiều hơn hẳn so với lần trước Vương Bảo Nhạc gặp. Rõ ràng, sau khi nhận được thông báo của Vương Bảo Nhạc và Sao Hỏa, thoạt nhìn thì ông vẫn bình tĩnh nhưng bao lo lắng trong lòng thì khó mà hình dung nổi, bằng không, một nghị viên đứng đầu một thành như ông sẽ không tùy tiện rời khỏi thành Phiêu Miễu để đến Sao Hỏa này.
Lúc này, thở phào xong thì Lâm Hữu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, mặc dù không nói gì nhưng vẫn vỗ vai hắn, sau đó đưa Lâm Thiên Hạo về tự mình chữa trị.