Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng nhìn quanh bốn phía, đang định lên tiếng nhưng thấy con lừa liếm ướt chân ghế, nước dãi chảy ròng ròng thì sinh ra cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Sau khi Kim Đa Minh đi xuống, Vương Bảo Nhạc nhân lúc hắn không để ý đá con lừa kia một cái, lúc này mới ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
"Ừm, đúng là hơi đơn sơ."
Vương Bảo Nhạc cũng cảm thán, con lừa bị hắn đá một cái cũng cụp tai nhìn lên hắn với ánh mắt ấm ức nhưng vẫn nhịn không được mà nhích mông lại gần chân ghế.
Thấy con lừa như thế, Vương Bảo Nhạc lập tức câm nín, cảm thấy con lừa này ngu ngốc quá đáng, sau này mà dẫn nó ra ngoài thì sẽ mất mặt lắm, nhưng nghĩ đến chuyện Kim Đa Minh định mua nó thì trong lòng cũng thoải mái hơn phần nào, lúc nhìn về phía Kim Đa Minh thì hắn lại cười tươi hơn nữa.