Thời gian trôi qua, như nhanh lại như chậm, Vương Bảo Nhạc cũng không biết đã qua bao lâu. Khi hắn tỉnh lại thì thân ảnh của chị đẹp kia đã biến mất từ lâu, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là cái đỉnh động khổng lồ này.
Sau một giây thảng thốt, đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, bật dậy cảnh giác nhìn quanh. Sau khi xem xét xong thì hắn mở to hai mắt, tâm thần dậy sóng dữ dội.
"Nơi này..."
Vương Bảo Nhạc ngu người, hô hấp dồn dập nhìn cảnh tượng hoành tráng xung quanh. Dù là thi thể của ngàn vạn cổ tu kia hay là tế đàn ba tầng được họ bái tế kia đều tạo thành chấn động dữ dội đối với hắn.
Nhất là bộ dạng của tế đàn cùng với vật phẩm đặt trên đó đều làm cho hắn có cảm giác không chân thật. Hắn cũng nhận ra tế đàn nọ chính là hình ảnh mình đã nhìn thấy lúc đang dung hợp cùng đỉnh nhỏ.
"Tại sao mình lại ở nơi này chứ?"