Vương Bảo Nhạc hôn mê mất hết ý thức và tri giác được chị đẹp hư ảo của hắn dìu đi thẳng tới chỗ sâu của cái hố trời này.
Sương mù ở nơi này loãng hơn nhiều nên không thể che phủ được gì, để lộ toàn cảnh vật bên trong ra.
Đây là một hanh động khổng lồ hình tròn, đường kính chừng mấy ngàn trượng, trừ phi đứng trên cao nhìn xuống, bằng không cho dù thị lực có tốt cách mấy cũng khó mà nhìn thấy cảnh vật ở tận cùng của nó, chỉ có thể nhìn thấy trên mặt đất của hang động khổng lồ này có đến tận mấy nghìn bóng người, thậm chí là nhiều hơn nữa. Tất cả quỳ lạy theo hình tròn, quần áo trên người họ khác với người Trái Đất, trông có vẻ cổ xưa hơn nhiều. Nếu có chuyên gia chuyên môn nghiên cứu cổ kiếm đồng xanh của Liên bang ở đây thì nhất định có thể nhận ra, tất cả bọn họ... đều là tu sĩ cổ kiếm!