Tiếng cãi vã kia phát ra từ chỗ của đám người Trác Nhất Phàm!
Không chỉ Lâm Hữu và lão giả, lúc này có rất nhiều người ở đây đều chú ý tới nơi đó. Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng cũng nhìn qua, cả hai thoạt nhìn như đang cười nói cùng người khác nhưng trong lòng vẫn đề phòng gã Hoàng Sam của Cơ Quan các kia.
Phát hiện chỗ của Trác Nhất Phàm xảy ra vấn đề thì hai ngươi đều quay sang nhìn, lập tức thấy Trác Nhất Tiên đứng trước mặt Trác Nhất Phàm, giơ tay chỉ thẳng vào mặt của Trác Nhất Phàm, vẻ mặt âm lãnh luyên thuyên gì đó. Còn Trác Nhất Phàm thì mặt mày liên tục đổi sắc, như thể đang ra sức nhẫn nhịn.
Cảnh này ập vào mắt khiến đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại. Hắn đi thẳng về phía Trác Nhất Phàm không chút do dự.
Triệu Nhã Mộng cũng không hề do dự, cô vốn chẳng có nhiều bạn, trong số đó chỉ có Vương Bảo Nhạc và Trác Nhất Phàm là có thể xem như bạn thân thật sự của cô.