Mớ sương mù vốn cuộn cuộn lơ lửng xung quanh lại ẩn ẩn phát ra tiếng gào rú của mãnh thú. Dường như vì hạt châu bị Vương Bảo Nhạc lấy đi cho nên nó đột nhiên khựng lại.
Sau đó lại có tiếng nổ mạnh còn dữ dội hơn bộc phát giống như vô số sấm sét rền vang. Đám sương mù đó nhanh chóng cuộn ngược lại về sau giống như bị xua tan, lại như đã mở ra phong ấn nào đó để lộ khoảng không xung quanh ở khu vực hình trứng này!
Dõi mắt nhìn qua thì nơi này đã lộ ra hoàn toàn chứ không còn bị sương mù che khuất nữa!
"Đây là..."
Vương Bảo Nhạc đang bị ánh sáng từ lực run lên một cái, thân thể run rẩy, đầu óc quay cuồng!
Hắn nhìn thấy, trên không trung của vùng đất hình trứng khổng lồ tựa như không trông thấy đấy này lại có một cái đầu khổng lồ. Cái đầu này không rõ mặt mày, chỉ có thể nhìn thấy cái mặt đen kịt mà nó đang đeo!