"Nếu như ngươi muốn hỏi ta sợ cách thức giết người… độc lạ này hay không..." Đến Hề Nguyệt mà còn không nhịn được nhíu mày, "Mặc dù ta không tán đồng, tuy nhiên ta… tôn trọng thói quen giết người của ngươi! Có điều vẫn cần phải rạch ròi, trong ba ngày tới, ngươi đừng ngồi ăn cơm chung bàn với ta nữa."
Bằng không, nhìn thấy tên nhóc này là cô lại hồi tưởng lại cảnh bộ não bét bầy nhầy rơi vung vãi, eo ôi, quả thực ngán tận cổ không nuốt nổi.
Hề Chưa Biết đứng im như tượng tại vị trí cũ, cứ thế đến lúc Hề Nguyệt bước xuống tế đàn, đến gần 'thi thể' của đám Mạc Lí, khi ấy cậu mới dần dần cúi thấp đầu. Cặp mắt sâu thẳm u tối như mực ánh lên ánh sáng lấp lánh mờ mờ, tựa như một nụ cười, cũng giống như ánh sao ấm áp.
Hề Nguyệt… không sợ cậu ư? Không sợ sao?
"A… a a! Bọn họ giết chết vu y, giết chết nhiều người của bộ lạc ta. Bọn quả đúng thật là yêu quái, là yêu nữ ác ma phái đến!"