Ánh mắt Âu Dương Hạo Hiên đanh lại, kiếm Hồng Liên phóng lên cao, không chút nao núng đón lấy đòn tấn công của Lâu Vô Sương.
Sau thời gian một nén nhang, dòng sông băng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, chỉ là trên sông băng có thêm một vũng máu lớn và một cánh tay bị chặt đứt lìa. Thậm chí còn có vết máu bắn tung tóe lên người Lâu Vô Sương, phản chiếu gương mặt xanh mét của bà ta, khiến đám đệ tử và trai bao của bà ta im thin thít như ve sầu mùa đông, sợ tới mức cả người run lên bần bật.
Lâu Vô Sương nghiến răng nghiến lợi nhìn cánh tay đứt lìa trên mặt đất, quả thực không thể nào tin nổi. Chưa tính đến chuyện tên đàn ông kia rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy mà lúc bà ta vất vả dùng lồng giam bằng băng để bao vây hắn, hắn lại không chút do dự dùng lửa nóng thiêu rụi lồng giam băng, đồng thời tự chặt đứt cả cánh tay mình rồi nhanh chóng chạy trốn.