Tên đàn ông này hết lần này đến lần khác buông lời lăng mạ, khiến cho cô ước gì có thể chém hắn ra thành trăm mảnh.
Cũng bởi vì ngọn lửa giận ngút ngàn kia, mà đôi mắt rực rỡ lấp lánh như những vì sao, bờ môi xinh đẹp căng mọng như cánh hoa, làn da căng mịn trắng trẻo đỏ phớt hệt như màu của hoa anh đào.
Một vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, thật quá khác biệt với những người khác.
Phụng Vân Cảnh nhìn đến muốn phát điên lên, trong lòng dâng trào khát vọng và lòng ham muốn độc chiếm cực kỳ mãnh liệt.
Người này, phải thuộc về hắn!
Dây tử đằng Tử Minh U La trong tay Hột Khê rung động kịch liệt, giống như nó không thể tiếp tục kìm nén muốn ra tay.
Nhưng mà, động tác của Nam Cung Dục lại còn nhanh hơn cả cô, trường kiếm đen trong tay hắn chậm rãi biến hóa, sau đó mũi kiếm liền chỉ về phía của Phụng Vân Cảnh.