"Thôi đi!"
Sư đoàn trưởng Mạc phẩy tay áo.
Nếu người khác nói câu này, có khi ông ta còn tin, nhưng người nói ra lại là Miêu Kỳ Phong, ông ta chắc chắn sẽ không tin.
Nếu như thiên chức của người lính là phục tùng mệnh lệnh, vậy năm đó lúc anh muốn tham gia lực lượng giữ gìn hòa bình, vì sao ông ta đã hạ lệnh như vậy mà anh vẫn nhất quyết đi?
Miêu Kỳ Phong không trái ý Sư đoàn trưởng Mạc nữa, anh đứng dậy ung dung tự tại rót cho mình cốc nước.
"Thầy có thể giao cho người khác nhiệm vụ lần này."
Cho dù Goloman có khó đối phó ra sao đi nữa, trong quân đội không thể nào không có người xuất sắc hơn anh.
Ngụ ý là, Sư đoàn trưởng Mạc cơ bản không cần gọi anh về.
"Quân đội đánh giá cao em được không?"
"Không được, em muốn nghe lời nói thật."
Sư đoàn trưởng Mạc lắc đầu, ông ta biết là chuyện gì cũng không thể giấu được Miêu Kỳ Phong.